Thư Viện Tin Lành: Trang Nhà » Trang Chính » Thơ Tường Lưu: Ngọn Đồi Xưa

Thơ Tường Lưu: Ngọn Đồi Xưa

BinhMinh

Thơ Tường Lưu: Ngọn Đồi Xưa

Tôi mơ, mơ mãi, Gô-gô-tha
Dù trong đêm tối, sáng sương mờ
Ngọn đồi tôi vẫn từng chiêm ngưỡng
Và lòng trân trọng thập hình xưa.

Đầu Ngài gục xuống trút hơi tàn
Máu đổ chan hòa khắp thế gian
Đương giữa ban trưa sao bỗng tối?
Mịt mù trời đất, buồn mênh mang.

Chúa chết trên đồi Gô-gô-tha
Hai ngàn năm ấy đã trôi qua
Ngọn đồi, chứng tích còn lưu dấu
Còn cảm lòng tôi muôn xót xa.

Cớ sao tôi mơ tưởng ngọn đồi?
Hai ngàn năm dẫu đã xa xôi.
Tôi nhìn thân Chúa trên cây gỗ
Thấy rõ ơn Ngài cứu rỗi tôi.

Cuộc đời từng có lúc đổi thay
Thế gian mỗi khác mỗi phút giây
Nhưng tình sâu đậm, tình Thiên Chúa
Vẫn tự ngàn xưa, vẫn hôm nay

Nên tôi ngưỡng vọng Gô-gô-tha
Khi nắng ban mai, khi nắng tà
Hay giữa đêm dài, ngày mưa gió
Lòng tôi tìm đến ngọn đồi xưa.

Tường Lưu

Tâm Linh Thi Tuyển (2005)  

Leave a Comment

©2012-2019 by Thư Viện Tin Lành

Scroll to top