Theo Dấu Chân Chúa: Chương 29
THEO DẤU CHÂN CHÚA
Chương 29
Mùa đông về, Chicago lạnh giá và thiếu thốn. Thực phẩm, chăn màn, quần áo đang là nhu cầu cấp bách cho dân lao động khắp thành phố. Tiến sĩ Calvin, Mục sư Edward, cùng một số tín đồ trong khu định cư đi quyên góp tiền bạc, quần áo cũ từ các Hội thánh, các Hội từ thiện…, tổ chức đi thăm và cứu trợ cho các gia đình nghèo, khó khăn.
…. Sáng nay, Mục sư Edward đọc một trang nhật báo về một tin thời sự gây sững sờ: “Bắn chết người để cướp một bao than trong xe tải”. Hàng tít lớn chạy ngang cột báo đập vào mắt, ông đọc tiếp xuống nội dung với vẻ mặt buồn rầu: “ Gia đình anh ta đang đói rét, thiếu ăn trầm trọng. Bản thân anh bị thất nghiệp hơn sáu tháng nay. Người vợ bệnh hoạn ốm yếu và sáu đứa con dại đang là gánh nặng chất trên vai anh khiến anh cùng quẫn. Nhà anh nằm ở tại mặt tây của khu định cư. Những đứa con anh đang đói lã nằm co ro trong đống giẻ rách ngay góc nhà để tránh rét”. Edward ngừng lại một chút nghĩ ngợi. Đoạn, ông chậm rãi đọc tiếp chi tiết bài phóng sự về vụ giết người vì manh áo miếng cơm đáng tiếc này. Ông rất đau buồn vì cảnh những người cùng khốn, chung số phận với nhau, lại đi thanh toán lẫn nhau để giành lấy hơi ấm sự sống.
Những người có mặt trong nhà ăn của khu định cư tại buổi điểm tâm sáng này với ông Edward đều lặng đi khi họ chuyền tay nhau đọc mẫu tin giết người từ tay Edward.
Một thanh niên lên tiếng bình luận, thắc mắc:
– Ủa! Tại sao người đàn ông đó không biết làm đơn xin cứu trợ và gởi đến các tổ chức từ thiện xin giúp đỡ? Chẳng lẽ họ không giúp anh ta sao?
– Chúng ta cũng không thể biết rõ lý lịch của kẻ gây án này. Cũng có thể anh ta đã gởi đơn đến nhiều tổ chức để xin cứu trợ nhưng lại không được gì, đành phải tự xoay sở để tự cứu lấy mình và gia đình mình, thoát sự lạnh buốt cắt da cắt thịt của mùa đông khắc nghiệt này. Đây không phải là một trường hợp giết người hiếm hoi với mục đích mưu tìm hi vọng sống.
Tiến sĩ Calvin nói một cách buồn bã.
– Tôi thấy khủng khiếp hơn cả việc anh ta đã bắn chết người là việc anh ta thất nghiệp liền trong sáu tháng trời! Sáu tháng đó anh ta nuôi vợ con bằng nước lã ư?
Mục sư Edward bình luận thêm.
– Tại sao những người như anh ta lại không chịu về sinh sống ở vùng đồng quê sẽ dễ kiếm việc hơn không?
Một thanh niên khác lại thắc mắc.
– Nói vậy chứ đâu phải dễ! Còn vợ còn con anh ta nữa, nếu chỉ có một thân một mình anh ta thì dễ xoay sở hơn. Chuyển cả gia đình, nhà cửa về quê cũng cần phải có trong tay một số tiền không phải là ít để chi phí!
Bà Bruce góp chuyện thêm.
– Nhà anh ta cũng ở cùng trong khu định cư này với chúng ta à? Khiếp quá!
– Ừ, anh ta ở trong số những nhà thuê thuộc sở hữu của Penrose.
Calvin trả lời vợ.
– Bản thân Penrose là một tín hữu sốt sắng của Hội thánh Nazareth Avenue đấy!
Giữa lúc mọi người đang bàn tán xôn xao tại bàn ăn, chợt có chuông cửa reo. Ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng vì Penrose xuất hiện đúng lúc.
– Cho phép tôi gặp Mục sư Edward và tiến sĩ Calvin!
Penrose vừa đến ngay cửa đã vội vã nói liền.
– Xin mời vào, Penrose!
Calvin liếc nhìn Edward, cả hai hiểu ý nhau, đồng đứng dậy và đi vào phòng khách.
Penrose là một người xuấn thân từ một gia đình rất giàu có và quý phái ở Chicago, bản thân anh cũng rất giàu có. Anh có nhiều bất động sản có giá trị vào bậc nhất nhì ở thành phố sầm uất này. Anh vốn là một thành viên tích cực của Hội thánh Nazareth trong nhiều năm qua. Bây giờ, anh đang ngồi đối diện với hai vị mục sư lão thành mà anh hằng kính trọng. Môi anh run run, mặt anh tái xám, lộ vẻ xúc động như vừa trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần lớn lắm.
– Thưa hai mục sư! Chắc hai ngài đã đọc tờ báo nói về vụ bắn chết người tại khu định cư mà chúng ta đang ở đây? Kẻ gây tội là một trong những người thuê nhà của tôi. Ôi! Khủng khiếp quá hai mục sư ạ!
Penrose quay sang Calvin:
– Thưa ông tiến sĩ!
Anh nói lớn, sự khiếp sợ thể hiện trong giọng nói của anh.
– Tôi muốn kể cho mục sư nghe một kinh nghiệm lạ thường mà chỉ có sự siêu nhiên mới có thể giải thích được. Tôi là một trong số những người thực hiện sự hứa nguyện làm theo y như Chúa Giê-xu sẽ làm. Ông biết không? Ban đầu, tôi cứ tự cho rằng mình là một thằng điên và khốn nạn, ngớ ngẩn. Đang khi giàu có nứt đố đổ vách như thế này, có thiếu thốn gì đâu mà đi làm những chuyện linh tinh đó cho mệt xác. Tôi dâng hiến sự giàu có của tôi một cách rộng rãi cho Hội thánh và công việc từ thiện phục vụ dân nghèo. Thế nhưng tôi chưa hề nghĩ đến việc dâng chính thân thể mình để gánh bớt gánh nặng cho Chúa Giê-xu. Cháu đã hỏi như vầy: “Ba ơi! Ba có cho những người nghèo thuê nhà không? Nhà họ đang thuê có đẹp và ấm như nhà ta ở đây không vậy ba?” Tôi lên giường nằm với sự ray rứt trong lương tâm. Tôi không thể ngủ được. Tôi cảm thấy dường như ngày phán xét của Chúa dành cho thế giới này và dành cho cả tôi đang đến trước cửa. Tôi sẽ bị đem ra thẩm tra trước vị quan tòa uy nghi quyền lực. Ông ta bắt tôi phải làm một bản tường trình và kê khai tất cả những công việc tôi đã làm trong suốt thời gian dài của cuộc đời tôi. Phải trả lời cho những câu hỏi sau một cách thành thật.
Tôi đã sống trong sự dày vò, mâu thuẫn giữa ý định dâng đời sống mình hay không dâng cho Chúa kể từ khi tôi đặt mình vào sự hứa nguyện. Tôi cảm thấy hình như mình đang sống trong một địa ngục trần gian thì phải. Đứa con gái nhỏ của tôi – Diana – chắc ông vẫn nhớ chứ? Cháu cũng hứa nguyện một lượt với tôi. Cháu thường hỏi tôi những câu hỏi khiến tôi xúc động. Đêm qua, cháu hỏi tôi về một điều mà sau đó, tôi không tài nào ngủ được. Cháu thắc mắc về số phận của người nghèo, nhà cửa tồi tàn của họ, buộc tôi phải trả lời cho cháu, cháu mới chịu. Cháu đã hỏi như vầy: “Ba ơi! Ba có cho những người nghèo thuê nhà không? Nhà họ đang thuê có đẹp và ấm như nhà ta ở đây không vậy ba?” Tôi lên giường nằm với sự ray rứt trong lương tâm. Tôi không thể ngủ được. Tôi cảm thấy dường như ngày phán xét của Chúa dành cho thế giới này và dành cho cả tôi đang đến trước cửa. Tôi sẽ bị đem ra thẩm tra trước vị quan tòa uy nghi quyền lực. Ông ta bắt tôi phải làm một bản tường trình và kê khai tất cả những công việc tôi đã làm trong suốt thời gian dài của cuộc đời tôi. Phải trả lời cho những câu hỏi sau một cách thành thật. “Tôi đã giúp đỡ cho bao nhiêu người nghèo? Có bao nhiêu linh hồn tội lỗi đang bị giam trong nhà tù được tôi thăm viếng? Tôi đã làm được gì với chức vụ quản gia của tôi? Những căn nhà tôi cho dân nghèo thuê có đủ ấm trong mùa đông và không bị ngạt thở trong mùa hè không? Tôi có bao giờ quan tâm đến sự thiếu thốn cơ hàn của họ không? Hay chỉ vét tiền thuê nhà mỗi tháng từ sự nghèo khốn của họ miễn cho đầy túi tham của mình mà thôi? Tôi đã đem lại phước hạnh cho người khác như Chúa Giê-xu đã làm chưa? Tôi đã đem lại niềm vui cho người khác chưa? Giữa lúc nhiều người quanh tôi đói rét, khốn khổ, buồn rầu, ngã lòng, tôi đã làm được điều gì ích lợi cho họ? Tôi đã nhận được nhiều, song đã cho, ban phát cho người khác được bao nhiêu?
Trí óc tôi bị quay cuồng bởi những câu hỏi đại loại như thế. Tôi còn thấy dường như Chúa Giê-xu đang đứng trước mặt tôi, kết án tôi. Suốt đêm, tôi không tài nào chợp mắt được. Sáng nay, mới chổi dậy khỏi giường, tôi lại đọc được bài tường thuật về vụ bắn chết người ở bãi than. Tự dưng tôi cảm thấy chính mình mới là kẻ giết chết cả nạn nhân lẫn tội phạm. Tôi sợ hãi quá chừng, biết mình là vật thọ tạo phạm tội trước mặt Đức Chúa Trời.
Cả Calvin lẫn Edward đều cảm nhận rõ rằng: Đức Thánh Linh đang cảm động sâu xa trên linh hồn này. Anh đã ý thức được tinh thần chịu khổ thật vì Chúa Giê-xu là thể nào.
Edward nhẹ nhàng đặt tay lên vai Penrose:
– Penrose! Người anh em của tôi! Đức Chúa Trời đã biết tấm lòng của anh. Chúng ta hãy cảm tạ Ngài, vì Ngài vẫn còn thương xót và khoan dung đối với chúng ta!
– Vâng! Vâng!
Penrose khóc thổn thức. Hai tay ôm lấy mặt, từ từ ngồi xuống ghế. Chợt, anh ngẩng lên.
– Hai ngài có vui lòng đi đến nhà của nạn nhân bị bắn sáng nay với tôi không?
Thay cho câu trả lời, cả hai vị mục sư nhanh chóng mặc vội áo khoác ngoài rồi cùng với Penrose đi xuống khu định cư.
Mùa đông đem đến sự khắc nghiệt cho Chicago càng lúc càng nhiều. Một buổi chiều, tình cờ Felicia xách giỏ thực phẩm đi ra, tới cổng khu định cư thì gặp được Stephen Clyde. Anh đang mở cửa xưởng mộc ở tầng trệt của khu định cư.
– Felicia!
Anh gọi to khi vừa nhìn thấy cô.
– Đưa tôi xách giỏ hộ cho!
Vừa nói anh vừa bước đến bên cạnh Felicia.
Felicia mỉm cười trao chiếc giỏ nặng cho anh. Hai người sóng bước bên nhau trò chuyện.
– Cô đi đâu đây?
– Tôi đi giao mẫu hàng thực phẩm cho một tiệm bánh mì trong khu phố của Penrose.
– Felicia này! Có một chuyện…
Tự dưng, Stephen cảm thấy run rẩy khi muốn bày tỏ tình cảm của mình với Felicia. Anh đã yêu Felicia kể từ lần đầu cô bước vào xưởng mộc của anh.
– Còn chuyện gì nữa?
Felicia nhíu mày nhưng miệng lại mỉm cười một cách ngây thơ, nhìn Stephen không chớp.
Stephen quay hẳn gương mặt sáng sủa, đẹp trai về phía Felicia, anh đánh bạo:
– Felicia! Anh muốn, anh muốn đuợc làm người xách cái giỏ này cho em trọn đời!
Felicia đứng dừng lại nhìn thẳng vào mắt Stephen trong một phút. Đoạn, cô bước lên phía trước một quãng ngắn, rồi đứng lại và mặt cô ửng hồng, ánh mắt cô trở nên long lanh:
– Stephen! Anh nói thực chứ? Tại sao anh không để vào dịp khác thuận tiện hơn?
– Anh đã ấp ủ từ lâu và không thể đợi hơn được nữa. Đó là tình cảm thiêng liêng của anh.
Trong một phút xúc động, Stephen suýt đánh rơi chiếc giỏ:
– Á! Á! Stephen! Cẩn thận, kẻo anh làm rơi đồ ăn trong giỏ bây giờ!
Felicia la toáng lên.
– Làm gì rơi được, đừng sợ anh đánh rơi bất cứ cái gì của em, Felicia yêu dấu ạ!
Hôm ấy, giỏ bánh không tới được tay của người chủ tiệm bánh mì chỗ khu phố Penrose. Cuộc trò chuyện của đôi bạn trẻ tưởng như không có dấu chấm hết.
– Felicia nè! Em đã bắt đầu yêu anh từ lúc nào thế?
– Ngay từ lúc em cùng với Mục sư Edward bước vào thăm xưởng mộc của anh lần đầu tiên. Em đã yêu anh cùng với cái dăm bào gỗ thông mắc trên tai trái của anh hôm ấy đấy!
Felicia vừa nói nhỏ nhẹ vừa cười tinh nghịch.
– Felicia! Anh cảm ơn em! Bây giờ em nghe anh hỏi: em định làm gì với giỏ bánh này?
– Chắc em sẽ mang nó trở lại nhà và mời Mục sư Edward đến dùng bữa!
Cô lại cười hồn nhiên.
– A! Mục sư đến kìa! – Stephen reo lên.
– Chào các con!
Edward xuất hiện đúng lúc.
– Con chào mục sư! Mời ông vui lòng đến dùng bữa với chúng con vào trưa nay nha!
– Ừ! Tôi rất vui khi gặp hai con, tôi cũng sẽ đến dự bữa trưa với hai con. Xin Chúa ban phước cho hai con.
Nhìn đôi bạn trẻ, Mục sư Edward cảm động đến ứa nước mắt. Để cho đôi bạn trẻ tiếp tục trò chuyện được tự nhiên, ông bước đi chậm rãi ra phố, miệng thầm cầu nguyện tạ ơn Chúa.
Chiều nay, Mục sư Henry, Rachel Winslow, Virginia Page, Rollin, Alexander Powers, ông hiệu trưởng Donald từ Raymond đến Chicago thăm khu định cư. Đồng thời, tiến sĩ Calvin và Edward mời họ dự họp với một số người đại diện các thành phần ở khu định cư. Trong buổi họp, có đủ mặt đại diện số người thất nghiệp, khốn khổ, mất đức tin nơi Đức Chúa Trời, đại diện những người vô thần, tự do tư tưởng, vô chính phủ và chủ trương không tưởng sống ở khu định cư này. Phòng họp được dán áp phích ngay cửa ra vào “CHÚA GIÊ-XU SẼ LÀM GÌ?” sáng chói nhờ giấy bóng kiếng. Mục sư Henry Maxwell cảm động sâu xa khi bước vào phòng họp. Ông nhìn thấy sự chờ đợi câu trả lời cho dòng chữ dán ngay cửa, lộ rõ trên khuôn mặt những người đàn ông, đàn bà lam lũ đang có mặt trong phòng họp.
Thư Viện Tin Lành
www.thuvientinlanh.org