Thư Viện Tin Lành: Trang Nhà » Kiến Thức » Mục sư Phan Thanh Bình: Sự Sống

Mục sư Phan Thanh Bình: Sự Sống

Sự Sống

Đức Chúa Jêsus phán rằng: “Vì Ðức Chúa Trời yêu-thương thế-gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài (Chúa Jêsus), hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời-đời” (Giăng 3:16).

Chúng ta có sự sống ngay khi còn là cái phôi-thai trong lòng mẹ. Chúng ta đang sống và suốt cả cuộc đời trên đất chúng ta “mưu sinh”, lo bảo-vệ và duy-trì sự sống của chúng ta. Một tích-tắc trước khi chết, chúng ta vẫn sống. Như vậy, chỉ có sự chết mới làm cho chúng ta hết sống. Khi hết sống thì đến lương-y đại tài cũng bó tay. Cha mẹ dẫu có thương đứa con hết sống cũng chẳng thể đem sự sống của mình chia-xẻ cho con. Dầu bậc đế-vương muốn gì được nấy cũng vô-phương “được sự sống” khi lìa trần.

Sự sống là gì nhỉ?  Romain Rolland đã viết: “Sự sống không phải là cái gì lý-trí lạnh-lẽo hay cái gì con mắt chúng ta thấy được. Nhưng sự sống là cái gì chúng ta mơ-tưởng”. Chưa có nhà khoa-học nào giải-nghĩa được sự sống. Người ta chỉ nhận biết sự sống chứ chưa thể giải-nghĩa sự sống. Với nền khoa-học tân-tiến ngày nay, người ta có thể giải-thích sự cấu-tạo các vật thể, nhưng về sự sống thì bất khả thuyết mình.

Người ta có thể làm một hạt giống nhân-tạo đúng phẩm-chất, hình-thể và màu-sắc như một hạt giống. Ðem phân-tích và quan-sát, chẳng có cách nào phân-biệt hạt giống nào là hạt giống nhân-tạo. Chỉ cần đem bỏ xuống đất, vài ngày, hạt giống nào nẩy lên một cái mầm, biểu-lộ sự sống thì chắc-chắn hạt giống đó không phải là hạt giống nhân-tạo.

Trong một cuộc triển-lãm về điêu-khắc, một nhà điêu-khắc đã mất ngủ ba ngày liền vì lời nói của nhà phê-bình trứ-danh khi ông ngắm pho-tượng kiệt-tác: Tiếc quá, chỉ còn thiếu một điều. Cuối cùng người nghệ-sĩ tài-ba xin gặp nhà phê-bình để hỏi cho ra “cái thiếu-sót một điều” của mình. Người nghệ-sĩ ngẩn người ra khi nghe nhà phê-bình trả lời: Chỉ còn thiếu sự sống thôi thì thật là trọn-vẹn.

Sự sống làm sao tạo được?

Sống – ai cũng nhận-thức được, nhưng không ai hiểu được. Ðó là lẽ đương-nhiên, vì sự sống không thuộc về trần-giới mà thuộc về linh giới. Sống không phát sinh từ vật-chất, nhưng đến từ Thần-Linh – từ Ðức Chúa Trời Hằng Sống. Nên chỉ có Ðức Chúa Trời mới đủ thẩm-quyền giãi-bày cho chúng ta về sự sống.

Kinh-Thánh cho chúng ta biết cội-nguồn của sự sống và sự sống của chúng ta có từ đâu. Sách Sáng-thế ký đã cho chúng ta biết thể nào Ðức Chúa Trời dựng nên loài người và ban cho loài người sự sống. Kinh-Thánh ghi: “Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi-đất nắn nên hình người, hà sanh-khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh-linh” (Sáng-thế ký 2:2). Sự sống là sự liên-kết toàn-bích giữa Ðức Chúa Trời và con người.

Như vậy, sự SỐNG là sanh-khí của Ðức Chúa Trời. Sanh-khí của Ðức Chúa Trời đã được truyền vào thân-xác con người qua đường hô-hấp – “lỗ mũi”. Vậy nên, hết thở là hết sống. Con người còn thở, còn sống, là còn quan-hệ đến Ðức Chúa Trời Hằng Sống.

Chúng ta gặp chữ “chết” đầu tiên trong Kinh-Thánh nơi lời đoán-ngữ của Ðức Chúa Trời phán dặn tổ-phụ loài người là A-đam và Ê-va: “Ngươi được tự-do ăn hoa-quả các thứ cây trong vườn; nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ nên ăn đến; vì một mai ngươi ăn chắc sẽ chết (Sáng-thế ký 2:16-17). Sau đó, Ê-va đã bị ma-quỉ cám-dỗ ăn trái cây Ðức Chúa Trời cấm. A-đam cũng ăn nữa. Ăn xong cả hai đều không “chết”. “Chết” theo cách chúng ta hiểu là hết thở, là không sống. A-đam và Ê-va vẫn sống, sống theo cách chúng ta hiểu là vẫn thở, vẫn sinh-hoạt bình-thường.

Khi A-đam và Ê-va vừa ăn xong trái cây Ðức Chúa Trời cấm không được ăn thì họ nhận biết ngay mình “lõa-lồ, bèn lấy lá vả đóng khố che thân” (Sáng-thế ký 3:7). Kể từ giờ phút đó, sự tương-giao giữa Ðức Chúa Trời và loài người bị cắt đứt, không còn nữa. Kinh-Thánh chép: “Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây để tránh mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời” (Sáng-thế ký 3:8). Như vậy, khi Ðức Chúa Trời phán: “Ngươi chắc sẽ chết” là nói về sự mất tương-giao với Ðức Chúa Trời Hằng Sống. “Chắc chết” là mất “sự sống”. Nhân-loại đang sống, nhưng thực-sự đối với Ðức Chúa Trời Hằng Sống là đang “chết” – mất “sự sống” – mất sự liên-hệ mật-thiết với Ðức Chúa Trời Hằng Sống.

Chúa Jêsus phán: “Hễ ai tin Con ấy … được sự sống”. Người tin-nhận Ðức Chúa Jêsus làm Cứu Chúa của mình thì “được sự sống”. Qua Thánh-Linh, Ðức Chúa Trời ban cho người tin “hột giống (sống) của Ðức Chúa Trời” (I Giăng 3:9). Người tin được “sanh-lại” (Giăng 3:8) và trở nên “con-cái Ðức Chúa Trời” (Giăng 1:12).

Ðức Chúa Trời không tu-sửa người “tin Con ấy” cho được tốt hơn. Nhưng Ðức Chúa Trời tạo dựng một người mới trong người “tin Con ấy” như lời Kinh-Thánh dạy: “Vậy, nếu ai ở trong Ðấng Christ (người “tin Con ấy”), thì nấy là người dựng nên mới” (II Cô-rinh-tô 5:17). Người “tin Con ấy” được Ðức Chúa Trời “sanh-lại” (Giăng 3:8) bởi quyền-năng của Chúa Thánh-Linh và người “tin Con ấy” có ngay một “người dựng nên mới” trong con người hiện-hữu với “sự sống” toàn-bích của Ðức Chúa Trời. Sự sống thuộc-thể của người Cơ-đốc cũng chấm dứt như mọi người khi tắt thở. Nhưng “được sự sống” bởi “tin Con ấy” thì còn đến đời-đời. Cái “được” này không thể không có.

Mục sư Phan Thanh Bình

Thư Viện Tin Lành
www.thuvientinlanh.org

©2012-2023 by Thư Viện Tin Lành

Scroll to top