Cuộc Đời Đức Chúa Jesus: Chúa Chịu Khổ Hình

Lính của quan tổng trấn đem Ðức Chúa Jesus vào trong bản doanh và tập họp cả đơn vị chung quanh Ngài. Họ lột áo Ngài ra, rồi khoác lên Ngài một chiếc áo choàng màu đỏ điều. Họ lại kết một vương miện bằng gai, rồi đội nó lên đầu Ngài. Họ cũng lấy một cây sậy đặt vào tay phải Ngài, rồi quỳ xuống trước mặt Ngài và chế nhạo rằng: “Vua dân Do-thái vạn tuế!” Họ phun nhổ trên Ngài và lấy cây sậy đánh vào đầu Ngài. Sau khi đã chế nhạo Ngài, họ cởi chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài; rồi họ dẫn Ngài đi đóng đinh trên thập tự.
Khi đi ra, họ gặp một người ở Sy-ren, tên là Si-môn – là cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu – vừa từ dưới quê lên. Họ bắt ông vác thập tự của Chúa.
Một đoàn dân rất đông đi theo Ngài, trong đó có những phụ nữ đấm ngực, khóc thương Ngài. Nhưng Ðức Chúa Jesus quay lại nói với những phụ nữ đó: “Hỡi những phụ nữ Giê-ru-sa-lem! Đừng khóc cho Ta nhưng hãy khóc cho chính các ngươi và cho con cháu các ngươi. Vì những ngày sắp đến, người ta sẽ nói: ‘Phước cho những phụ nữ không con, cho những dạ chẳng mang thai, và cho những vú không cho con bú.’ Khi ấy người ta sẽ nói với núi rằng: ‘Hãy đổ xuống trên chúng tôi’; và nói với đồi rằng: ‘Hãy che phủ chúng tôi!’ Vì khi cây xanh mà người ta đã đối xử như vậy thì cây khô sẽ bị đối xử thế nào!”
Họ dẫn Chúa đến một chỗ gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là Ðồi Sọ. Họ cho Ngài uống rượu pha với mộc dược nhưng Ngài không uống. Sau đó, họ đóng đinh Ngài vào cây thập tự, rồi chia y phục Ngài bằng cách bắt thăm để xem ai được. Họ ngồi đó canh giữ Ngài. Ðức Chúa Jesus nói: “Lạy Cha! Xin tha cho họ vì họ không biết họ làm điều gì.”
Họ đóng đinh Chúa vào lúc chín giờ sáng. Có hai tên cướp cùng bị đóng đinh với Ngài: một tên bên phải và một tên bên trái. Điều đó ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Ngài đã bị liệt vào hàng những kẻ phạm pháp.”
Phi-lát sai người làm một tấm bảng và gắn vào đầu thập tự. Tấm bảng chép: “JESUS NGƯỜI NA-XA-RÉT – VUA DÂN DO-THÁI.”
Nhiều người Do-thái đã đọc bảng ấy vì chỗ Ðức Chúa Jesus chịu đóng đinh ở gần thành và bảng đó được viết bằng tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng La-tinh, và tiếng Hy-lạp.
Các trưởng tế của dân Do-thái nói với Phi-lát: “Xin quan đừng viết: ‘Vua dân Do-thái’, nhưng xin hãy viết: ‘Hắn nói Ta là Vua dân Do-thái.’”
Phi-lát đáp: “Những gì ta đã viết, ta đã viết rồi!”
Sau khi đóng đinh Ðức Chúa Jesus xong, bọn lính lấy y phục của Ngài chia làm bốn mảnh, mỗi người lấy một mảnh. Họ cũng lấy chiếc áo dài của Ngài – áo nầy không có đường may, nhưng được dệt liền từ trên xuống dưới – vì vậy họ nói với nhau: “Không nên xé áo nầy ra, nhưng chúng ta hãy bắt thăm, ai trúng thì được.” Việc này ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Họ chia nhau y phục của Ta, và bắt thăm áo dài của Ta.” Ðó là chuyện những người lính đã làm.
Những người qua lại đều mỉa mai Ngài, lắc đầu và nói: “Ngươi chẳng phải là kẻ muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày sao? Hãy tự cứu mình đi! Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy xuống khỏi thập tự đi!”
Tương tự, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão cũng chế nhạo Ngài: “Hắn đã cứu được người khác mà không cứu được chính mình. Nầy Vua dân Do-thái! Hãy xuống khỏi thập tự thì chúng ta sẽ tin. Hắn đã tin cậy Ðức Chúa Trời thì bây giờ hãy để Ngài cứu hắn. Chẳng phải hắn đã nói: ‘Ta là Con Ðức Chúa Trời’ sao?”
Một trong hai tội phạm bị treo ở đó cũng buông lời xúc phạm Ngài: “Ông không phải là Ðấng Christ sao? Hãy cứu lấy ông và cứu chúng tôi với.”
Nhưng tên kia quở trách nó, bảo rằng: “Mày đang chịu cùng một hình phạt mà còn không kính sợ Ðức Chúa Trời sao? Chúng ta bị hình phạt như thế nầy thật đáng lắm, xứng với những việc chúng ta làm; nhưng người nầy đâu có làm gì sai phạm.” Rồi hắn nói: “Lạy Ðức Chúa Jesus! Xin Ngài nhớ đến con khi Ngài vào vương quốc của Ngài.”
Ngài đáp: “Quả thật, Ta nói với ngươi! Hôm nay ngươi sẽ ở với Ta trong cõi phước hạnh.”
Ðứng tại chân thập tự của Ðức Chúa Jesus, có mẹ Ngài, chị của mẹ Ngài, Ma-ry vợ của Cơ-lê-ô-pa, và Ma-ry Mạc-đa-len.
Ðức Chúa Jesus thấy mẹ Ngài và môn đồ Ngài thương yêu đang đứng gần bên, Ngài nói với mẹ Ngài: “Mẹ ơi! Đó là con của mẹ.” Rồi Ngài phán với môn đồ ấy: “Ðó là mẹ của ngươi!” Bắt đầu từ giờ đó, môn đồ ấy rước bà về nhà mình.
Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều, cả xứ đều tối tăm. Vào khoảng ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng: “Ê-li! Ê-li! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” nghĩa là: “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”
Có mấy người đứng gần đó nghe thế, hiểu lầm nói: “Hắn đang gọi Ê-li.” Một người trong bọn họ vội chạy lấy một miếng xốp, thấm đầy dấm, buộc vào đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống; nhưng những người khác lại bảo: “Cứ để vậy xem Ê-li có đến cứu hắn không.”
Sau đó, Ðức Chúa Jesus biết mọi sự đã hoàn tất, và để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Ngài nói: “Ta khát!” Tại đó có một bình đựng đầy giấm. Vậy họ lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, cột vào đầu nhánh cây bài hương, và đưa lên miệng Ngài. Khi Ðức Chúa Jesus nhấm giấm xong, Ngài nói: “Mọi sự đã hoàn tất!” Rồi Ngài kêu lên một tiếng lớn: “Thưa Cha! Con xin trao linh hồn Con trong tay Cha.” Nói xong, Ngài trút linh hồn.
Kìa! Bức màn trong đền thờ bị xé toang làm hai, từ trên xuống dưới. Ðất rung, đá nứt, mồ mả mở ra, thây của nhiều thánh đồ, đã an giấc, sống lại. Sau khi Ngài đã sống lại, họ ra khỏi phần mộ, vào trong thành thánh và hiện ra cho nhiều người.
Khi viên đại đội trưởng thấy động đất và những việc xảy ra như vậy, ông cất tiếng tôn ngợi Ðức Chúa Trời và nói: “Người nầy thật là Con Đức Chúa Trời. Người thật sự vô tội!”
Đám đông tụ họp xem xử hình, khi thấy sự việc đã xảy ra, bèn đấm ngực mà trở về.
Một số phụ nữ có tại đó, đứng nhìn từ xa. Trong số những người đó có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ và Giô-sép, Sa-lô-mê, và mẹ của các con Xê-bê-đê. Những phụ nữ này thường đi theo Chúa và phục vụ Ngài khi Ngài còn ở Ga-li-lê. Họ đã theo Ðức Chúa Jesus từ Ga-li-lê đến Giê-ru-sa-lem.
Kinh Thánh
– Giăng 19:17-37
– Ma-thi-ơ 27:27-55
– Lu-ca 23:26-47
– Mác 15:16-41
Bài Mới
Leave a Comment
You must be logged in to post a comment.